Trà không nói gì nhưng lại dạy ta tất cả
—
Chén trà trong tay, ta cảm nhận sự ấm áp như dòng suối mát lành len lỏi vào tâm hồn khơi dậy một điều gì đó sâu thẳm. Chẳng phải để tìm kiếm, chẳng phải để chạm đến, mà là để buông lơi. Chén trà nhỏ như một cánh cửa mở ra, đưa ta về với chân tánh.
Hơi trà nồng dịu không chỉ làm ấm dạ mà còn xua tan những mờ mịt của cõi lòng. Trong cái thoáng hư huyền của khói trà, ta như nhìn thấy sự giao thoa giữa hai bờ hữu hạn và vô cùng. Phải chăng hơi trà không chỉ là hương, mà còn là nhịp thở của đất trời, mời gọi ta lặng yên mà hòa mình vào dòng chảy ấy?
Thưởng một ngụm trà thanh, đời ta bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. Bao nhiêu lo toan, bao nhiêu muộn phiền phút chốc tan biến, như sương sớm gặp ánh mặt trời. Trà không ép ta phải hiểu, không buộc ta phải biết, nhưng giúp ta nhận ra mọi thứ đều có thể đơn giản, nếu lòng biết buông.
Trong khoảnh khắc ấy ta thấy đất trời hòa hợp, như chính lòng mình được làm mới. Một sự thanh thản thâm nhiên bao trùm, không ồn ào, không rực rỡ, chỉ âm thầm mà sâu sắc. Trà không nói gì nhưng lại dạy ta tất cả.
Phút chốc, ta nhận ra ta chẳng cần phải đi đâu xa. Chén trà trên tay, hơi trà lan tỏa, đã đủ để ta hiểu rằng trong tĩnh lặng, vạn vật đều sáng tròn.
Chén ấm khơi lòng chân tánh hiện
Hơi nồng thấu dạ cõi hư huyền
Một ngụm trà thanh đời bỗng nhẹ
Đất trời hòa hợp phút thâm nhiên
~Pháp Nhật