MUỐN VƯƠN LÊN CẦN PHẢI LÀM QUEN VỚI SỰ CÔ ĐỘC...
Con đường đến vinh quang không đòi hỏi sự thoải mái của đám đông mà đòi hỏi sự tĩnh lặng của cô độc. Để đạt được tiềm năng cao nhất của mình, đôi khi chúng ta cần tách mình ra, lắng nghe sự tĩnh mịch và tập trung vào điều thực sự quan trọng. Trong thế giới này, chúng ta luôn được khuyên nên kết nối, nên tham gia, và nên vây quanh bởi người khác. Nhưng đôi khi, để vươn lên, ta cần phải cách ly chính mình.
Hãy nghĩ đến những chú đại bàng; chúng bay lượn một mình, vượt lên trên tiếng ồn, vượt lên trên đám đông. Chúng bay đến nơi mà người khác không thể chạm tới, nơi không khí trong lành và tầm nhìn rõ ràng. Và chúng ta, những ai muốn nâng mình lên, cũng vậy. Để đạt tới tiềm năng thực sự, chúng ta phải sẵn sàng vượt qua những xao nhãng, phải biết tách mình khỏi những gì không phục vụ cho mục đích của ta. Sự cô độc không phải là cô đơn; đó là sự sáng tỏ. Đó là tự tạo không gian cho mình để hiểu rõ sức mạnh, đối diện với nỗi sợ và làm rõ mục tiêu của mình. Đó là tạo một môi trường để mục đích của ta có thể thở, để ta có thể hình dung về tương lai mình mong muốn mà không bị can thiệp bởi những tiếng nói và xao lãng từ bên ngoài.
Chúng ta thường ngại cô độc vì sợ phải đối diện với chính mình trong sự tĩnh mịch. Nhưng trong sự cô độc, ta tìm được sự sáng suốt để nhìn thấy thế giới, và thấy chính mình, một cách chân thực nhất. Trong cô độc, ta đối diện với những ước mơ và nghi ngờ của mình, với những lời gọi mời của sứ mệnh mà bấy lâu bị tiếng ồn của đời sống hàng ngày lấn át. Đây chính là nơi hạt giống của sự vĩ đại được gieo trồng. Trong sự tĩnh lặng đó, ta nhận ra mình mạnh mẽ hơn, can đảm hơn và có khả năng hơn ta từng nghĩ.
Khi ở một mình với suy nghĩ của mình, ta đối diện với bản thân thực sự, con người không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, con người biết mình muốn gì và phải làm gì để đạt được điều đó. Nhưng cần rõ ràng: sự cô độc không kéo dài mãi mãi. Đó chỉ là một giai đoạn, một bước cần thiết trên con đường tiến tới sự vươn lên. Điều này không có nghĩa là hoàn toàn khép kín với thế giới, mà là lựa chọn cẩn trọng về nguồn năng lượng, bảo vệ giấc mơ của mình. Không phải ai cũng sẽ hiểu được nơi bạn đang hướng tới, và không phải ai cũng cần hiểu. Nhưng khi bạn chọn sự cô độc, bạn tạo cơ hội để xây dựng điều gì đó chân thực, bền vững.
Khi chọn cô độc, bạn có thể mất đi một số mối quan hệ, thói quen quen thuộc hay sự thoải mái. Nhưng thứ bạn nhận lại là vô giá: cơ hội để nâng cuộc sống của bạn theo cách riêng của mình. Bằng cách cô độc, bạn gạt bỏ những thứ không cần thiết, những xao nhãng, những người và những thứ kéo mình xuống. Bạn mở ra một con đường tới những giấc mơ của mình, và với mỗi bước đi, bạn càng tiến gần hơn đến cuộc sống mà bạn được tạo ra để sống.
Nếu bạn muốn vươn lên, hãy cách ly. Hãy tách mình khỏi bất cứ điều gì và bất cứ ai làm bạn lạc hướng khỏi tầm nhìn của mình. Hãy tạo ra không gian nơi giấc mơ của bạn có thể lớn lên, nơi sứ mệnh của bạn có thể nảy nở. Trong sự cô độc ấy, bạn sẽ tìm thấy chính mình, sức mạnh thực sự của mình, và con đường dẫn tới vĩ đại.