KHI TA BUÔNG BỎ, LÒNG NHẸ TỰA MÂY BAY
Khi không còn níu kéo, ta nhận ra lòng mình nhẹ bẫng như cánh chim lướt giữa bầu trời rộng lớn, chẳng còn gì ràng buộc, chẳng còn điều gì níu giữ bước chân. Mọi gánh nặng trên vai hóa thành những áng mây mỏng tan, trôi lặng lẽ qua miền trời ký ức, để lại cho ta khoảng trống an yên trong sâu thẳm tâm hồn.
Ta đến với đời mang theo một trái tim và hành trang là những nỗi niềm chồng chất. Có những ngày, lòng ta như chiếc lá mỏng manh, bị cuốn đi giữa dòng chảy hỗn loạn của cuộc sống, chẳng biết đâu là bờ bến. Nhưng cũng có những ngày, ta nhận ra rằng mọi phong ba, mọi khổ đau chỉ là một phần nhỏ trong biển lớn của tâm trí – nơi mà khi ta biết dừng lại, mọi con sóng cũng tự khắc dịu êm.
Buông bỏ không phải là mất đi, mà là tìm lại chính mình. Ta không cần níu giữ những gì đã qua, vì chúng chỉ là ký ức. Ta cũng không cần bám víu vào những điều chưa đến, vì tương lai chưa bao giờ được định trước. Ta chỉ cần sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này – khoảnh khắc mà từng hơi thở cũng có thể làm dịu đi cả một cơn bão lòng.
Như dòng sông biết chảy, như lá biết buông mình theo nước, ta học cách hòa nhịp với đời mà không cố điều khiển nó. Càng buông xuống, ta càng nhận ra mọi điều ta khao khát, mọi điều ta đi tìm, từ lâu đã hiện diện nơi trái tim. Sự an yên không phải đến từ việc thế giới bớt xô bồ, mà từ cách ta học được cách thấu hiểu và ôm ấp mọi đổi thay.
Cuộc đời này, dẫu dài hay ngắn, dẫu bình yên hay bão tố, cũng chỉ là một bản nhạc. Mỗi giây phút ta sống là một nốt trầm bổng mà ta cần học cách ngân nga. Khi ta thôi chống cự, thôi phán xét, mọi đau khổ hóa thành giai điệu. Và khi đó, hành trình của ta không chỉ là bước đi mà là một bản tình ca nhẹ nhàng giữa trời đất.
Hãy nhớ rằng, cơn gió mạnh đến đâu cũng không làm héo một đóa hoa đã nở trong lòng ta. Phong ba chỉ là thử thách để cánh hoa ấy rực rỡ hơn, mạnh mẽ hơn.
Buông xuống tất cả, ta không mất gì. Chỉ có lòng ta – rộng rãi hơn, sâu sắc hơn, tựa như dòng sông không ngừng chảy về biển lớn, bao dung mọi nhánh nguồn, ôm trọn cả những cơn sóng dữ. Và trong lòng sông ấy, một đóa hoa tâm đang nở, mang theo tình yêu thương và sự chấp nhận với tất cả những điều đã, đang, và sẽ xảy ra.
Đời là gió, tâm là hoa.
Gió đến, hoa vẫn nở, an hòa giữa nhân gian.