Trong hành trình cuộc đời, có thể chủ động lúc tiến lúc dừng, là một kiểu thong dong
Có thể vừa làm việc vừa tận hưởng, là một loại nhàn nhã.
Vừa trải nghiệm vừa lãng quên, là cảnh giới của những người khoáng đạt.
Nếu chỉ biết cắm đầu làm cho xong chuyện, khi chạm đến vạch đích mới phát hiện mình đã bỏ lỡ nhiều niềm vui, lướt qua bao quang cảnh tươi đẹp, thì việc làm đó có ý nghĩa gì.
Sao phải ép mình đến mỏi mệt?
Người xưa dạy:
Muốn không mất thời gian lăn tăn những chuyện nhỏ, hãy mở lòng mình ra.
Để tránh phải buồn thương vì việc lớn, hãy rộng lượng bao dung.
Khi đó, mỗi một người bạn gặp, mỗi công việc mình làm, đều có ý nghĩa riêng, đúc kết thành tài sản quý báu trong cuộc đời.
Đối với công việc mà nói, đừng ru ngủ mình bằng cái tốt nhất, hãy gia tâm để có thể tốt hơn mỗi ngày.
Đối với cuộc đời, quan trọng vẫn là thái độ đối diện, làm gì cũng nên tận lực hết lòng.
Hay nhất của khởi đầu, là cẩn trọng.
Đẹp nhất của kết quả, chính là có hậu.
Thường xuyên tranh cãi với người, vốn chẳng phải kẻ khôn; mỉm cười bước qua mọi khác biệt, đó mới là trí tuệ.
Người làm sai mà không biết, gọi là vô tri; biết sai mà không sửa, thì là vô phương.
Cuộc đời và lòng người vốn luôn luôn thay đổi, điều chúng ta cần là thái độ sống tùy duyên.
Hết lòng với những gì đang diễn ra, xong thì thuận theo tự nhiên mà xoay chuyển.
Muốn kết nối với người, cần đặt thành kiến của mình qua một bên.
Khi ở chung với nhau, nên thật lòng tiếp nhận mọi đặc điểm của người bên cạnh.
Tâm cần kiên trì nhưng không cố chấp, việc cần nắm vững sau mới tùy duyên.
Nếu có thể bắt đầu mỗi ngày bằng tinh thần cầu tiến, tận lực với tất cả, đón nhận những đổi thay, mở lòng và hoan hỷ trước mọi kết quả mình đạt được.
Thì lo gì cuộc sống không an ổn, cuộc đời không vui vẻ nhẹ nhàng.
Suối Thông lược dịch.