THỰC HÀNH KHẮC KỶ
Một cuốn sách rất đáng đọc của William B. Irvine. Trước khi đọc cuốn này mình nghĩ khắc kỷ là thứ gì đó khắc nghiệt lắm. Tuy nhiên đọc rồi mới thấy, nó là một triết lý sống tuyệt vời mà bất cứ ai cũng đáng để thử.
Khi gặp phải những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống chúng ta thường hay cảm thấy bực tức, khó chịu và đôi phần tức giận, đúng chứ? Tuy nhiên nếu bạn nghĩ rằng đó là một bài tập mà những người thầy khắc kỷ đang trao cho ta để rèn luyện ý chí, tinh thần thì mọi chuyện sẽ khác.
Thay vì sợ hãi, né tránh vấn đề, bạn sẽ háo hức, mong chờ và vượt qua tình huống ấy đầy ngoạn mục. Để làm gì? Để đạt được điểm cao trong mắt các ông thầy hay để rèn luyện được ý chí, tinh thần của bản thân? Mình nghĩ là cả hai.
Khi ta tức giận, khó chịu về một điều gì đó, ta sẽ mất hai thứ. Một là chi phí vật chất (những thiệt hại ta nhìn thấy được) và cái thứ hai mạnh mẽ hơn, kéo dài hơn, đó là cảm xúc của ta. Nó sẽ nhấn chìm, phá huỷ ta tại thời điểm mọi thứ đang diễn ra, và lâu hơn thế.
Nhiều người mang sự bực dọc ấy cả ngày, cả tuần, thậm chí là cả đời. Nếu ta biết được nó đơn giản là một bài tập để ta tôi luyện ý chí, tinh thần và kỹ năng của bản thân thì sao? Thì tâm thế của ta đối với chuyện ấy sẽ hoàn toàn khác.
Hít thở sâu, bình tĩnh tìm phương án tối ưu nhất để giải quyết sau đó quan sát xem cảm xúc bên trong của mình lúc này như thế nào để điều chỉnh. Lần đầu có thể ta vẫn hơi tức giận, khó chịu chút chút nhưng được rèn giũa lâu ta sẽ bắt đầu chuyển hoá được cơn giận theo hướng có lợi cho ta.
Thay vì phải chiến đấu với cơn giận (bằng cách xử lý hoặc đè nén nó) ta sẽ không cho nó tồn tại. Hãy áp dụng phương pháp thả neo, bằng việc so sánh điều đang diễn ra với tình huống còn tệ hơn thế. Khi ấy ta sẽ cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán, tâm thế này sẽ giúp ta vượt qua cơn bão cảm xúc một cách tối ưu.
Phương pháp thứ hai đó là đóng khung, nếu không thay đổi được điều đang diễn ra hãy thay đổi cách diễn giải chúng. Có nhiều bộ khung khác nhau, khung kể chuyện (kể lại cách bạn vượt qua chúng ở thời điểm tương lai), khung thiếu năng lực (người mang tới rắc rối cho ta, họ không chủ đích chỉ là do họ thiếu năng lực thôi).
Và khung mình thích nhất là khung kiểm tra khắc kỷ. Trường đời tặng bạn một bài học để xem ý chí, tinh thần và kỹ năng bạn tôi luyện bao lâu nay tới đâu rồi. Nếu bạn vượt trở ngại một cách xuất sắc thì việc học của bạn thời gian qua thực sự có giá trị.
Còn ngược lại bạn phản ứng một cách đầy bản năng, hung hãn, ức chế...thì việc học của bạn vẫn chưa thực sự hiệu quả. Bạn sẽ còn phải học và trả giá cho quá trình ấy dài dài để hoàn thiện nhân cách, tư duy và nhận thức của bản thân.
Và yên tâm là trường đời sẽ liên tục mang tới cho bạn các bài kiểm tra tương ứng với cấp độ mạnh mẽ và khắc nghiệt hơn theo thời gian. Cho tới khi nào bạn vượt qua chúng mới thôi. Đây là quy luật của cuộc sống, bạn có chạy cũng không thoát.
Dù mới đọc cuốn sách này nhưng mình nhận lâu nay mình đã phần nào thực hành tinh thần và thông điệp mà tác giả hướng tới, chỉ là mình chưa gọi được tên nó.
Còn bây giờ sau khi đọc xong mình sẽ thực hành triết lý sống này một xuyên suốt, đồng nhất và có chủ đích. Bởi lẽ mọi thứ xảy ra đều chỉ là bài kiểm tra mà những người thầy khắc kỷ mang tới cho ta mà thôi, bạn nhỉ!