📌
Nghe đọc online trên bài viết của Kỹ Năng Mới
NGẪM VỀ "THÀNH CÔNG"
BẠN CÓ THẬT SỰ SẴN SÀNG ?
( *Lưu ý: Bài viết rất dài và có thể làm thay đổi cuộc đời bạn, cân nhắc trước khi đọc! )
Sự thành công luôn là một thứ hấp dẫn đối với con người chúng ta. Mỗi một ngành nghề, một vị trí trong xã hội sẽ có một kiểu thành công khác nhau, nhưng tựu chung, trở thành một con người thành đạt, "công thành danh toại" luôn là mong ước của rất nhiều người trong chúng ta. Nó là động lực để từng người nỗ lực học tập, làm việc, tìm tòi, sáng tạo, khám phá, thậm chí là hi sinh bản thân để theo đuổi những giấc mơ.
Và trên con đường tìm kiếm sự thành công ấy, những bàn tay và khối óc của những con người tài năng đã làm thay đổi thế giới.
Bạn hãy nhìn xem.
Khi trời nóng, nếu như ngày xưa người ta chỉ có thể dùng quạt phe phẩy đến mỏi cả tay, thì nay chúng ta đã có máy lạnh, thoải mái nằm tận hưởng cái mát đến run cả người.
Khi cần đi xa ngàn dặm, nếu như ngày xưa người ta chỉ có thể cưỡi ngựa, đi xe ngựa mất hàng tháng trời, thì nay chúng ta đã có tàu siêu tốc, có máy bay, ung dung ngồi ghế chỉ vài tiếng là đến nơi.
Khi cần liên lạc với người thân, nếu như ngày xưa người ta phải viết thư tay và chờ hàng tuần, thậm chí hàng tháng mới nhận được thư, thì nay chúng ta có thể nói chuyện video call cả ngày với người thân ở cách nửa vòng Trái Đất, thật dễ dàng.
Còn vô số các công nghệ khác tinh vi và phức tạp hơn nữa đã ra đời và không ngừng được nâng cấp. Đó là chưa kể đến vô số những thành quả từ các lĩnh vực nghệ thuật, văn hóa, chính trị, y khoa, tâm lý .v.v… đem đến cho cuộc sống nhân loại biết bao nhiêu giá trị. Chúng được tạo ra từ những đôi tay tài hoa và khối óc thông minh của rất nhiều con người trải qua nhiều thế hệ, để cuộc sống này ngày càng tốt đẹp hơn.
Và như thế, phải chăng nỗ lực tìm kiếm sự thành công của nhiều người đã khiến cho cuộc sống của họ cũng như cả xã hội ngày càng leo lên những nấc thang mới, sung sướng hơn, hạnh phúc hơn ?
Nhìn vào những thành quả bày nhan nhản trước mắt chúng ta, câu trả lời có vẻ đúng là như vậy. Truyền thông, báo chí, những dòng sách phát triển bản thân self-help, và dường như là cả xã hội từ xưa đến nay không ngớt lời tung hô những con người đã đặt chân lên đỉnh cao thành đạt, khiến cho người người nôn nao, nhà nhà rạo rực muốn tham gia vào đại công cuộc tìm kiếm sự thành công.
Chính nhờ sự tung hô có hệ thống ấy, thành công đã trở thành mục tiêu chính trong đời của phần lớn nhân loại. Họ mặc định đây là chân lý và hiếm khi đặt ra những câu hỏi về tính đúng đắn của nó.
"Phải chăng cuộc sống của ta nếu không có thành công thì sẽ chẳng đáng sống?"
Không, thực ra vẫn luôn có rất nhiều người không theo đuổi thành công. Họ sống với những mục tiêu khác và vẫn hạnh phúc, sung sướng. Thế giới này rất phong phú, luôn có rất nhiều mục tiêu tuyệt vời khác đem đến cho con người những giá trị siêu việt hơn những gì sự thành công có thể mang lại. Lấy gì đảm bảo là ai hạnh phúc hơn ai ?
"Có thật cuộc sống của ta và thế giới này ngày càng tốt đẹp lên sau những sự thành công của ta ?"
Cũng không, mọi thứ đều có mặt trái của nó, sự phát triển kéo theo rất nhiều vấn nạn. Khoa học có thể chế tạo ra những máy móc tối tân trong ngành y phục vụ cứu người, thì cũng chính khoa học đã điều chế ra các loại ma túy đá, heroin tổng hợp, súng ống, bom đạn, vũ khí sinh học, hóa học, hạt nhân để giết hại hàng tỉ người.
Ngay tại những nước phát triển nhất thế giới, những vấn nạn xã hội vẫn nổi cộm lên nhức nhối và không sao giải quyết được. Để tôi điểm sơ qua nhé, ở Mỹ thì có nạn phân biệt chủng tộc, rồi nạn xả súng bừa bãi, đến mức trẻ em đi học phải mặc áo giáp chống đạn.
Ở Nhật Bản, Hàn Quốc thì có nạn tự tử. Mỗi năm trung bình có đến 15000 - 25000 người tự tìm đến cái chết. Và không chỉ mình Nhật, Hàn Quốc, các nước phát triển khác cũng có số người tự tử lên đến hàng vạn người mỗi năm. Bản năng của con người là "ham sống sợ chết", vậy mà áp lực gì khiến họ không chịu nổi, thà tìm đến cái chết còn hơn tiếp tục sống như vậy ? Cuộc sống nếu sung sướng, hạnh phúc thì tại sao người ta lại phải làm thế ?
Cuộc chạy đua phát triển kinh tế, công nghệ như vũ bão giữa các quốc gia kéo theo sự tàn phá môi trường ở mức độ tương đương, và tác hại thì người dân khắp nơi lãnh đủ. Nào là biến đổi khí hậu với đủ tác hại như gia tăng thiên tai, bão lũ, hạn hán, nắng nóng, sa mạc hóa…Các thảm họa ngày càng tăng cấp khắc nghiệt hơn. Nào là bệnh tật gia tăng do tác hại của những chất hóa học độc hại đến từ các ngành công Nghiệp.
Dường như chúng ta đã quá vội vàng khi cho rằng cuộc sống của mỗi người cũng như của nhân loại đang ngày càng tốt đẹp hơn, mà quên mất có những sự thật vẫn ở đó và chứng minh điều ngược lại.
Tạm gác những đánh giá vĩ mô xa vời, ta hãy đến với góc nhìn cá nhân của từng người - cái này hẳn sẽ thiết thực và gần gũi hơn.
Điều gì xảy ra với mỗi người phía sau cuộc đua tới cái đích "thành công"?
Bạn đã từng hỏi: những người thành công, thành đạt, nổi tiếng, quyền lực trong mọi lĩnh vực, họ đã nỗ lực, họ đã đạt đến những đỉnh cao của thành công. Vậy sau khi thành công, thì rồi sao nữa ?
Chuyện gì xảy ra với ông vua giàu mỏ John Davison Rockefeller – huyền thoại tay trắng lập nên cơ đồ khổng lồ, người Mỹ giàu nhất mọi thời đại ? Rất tiếc, ông ta chết rồi.
Chuyện gì xảy ra với vua nhạc rock Elvis Preley và vua nhạc pop Micheal Jackson ? Họ chết rồi.
Chuyện gì xảy ra với ngôi sao võ thuật – người sáng lập môn võ Triệt Quyền Đạo – huyền thoại Lý Tiểu Long ? Ông ta chết rồi.
Chuyện gì xảy ra với tổng thống lỗi lạc nhất của nước Mỹ: Abraham Lincol ? Ông ta chết rồi.
Thế còn Napoleon Bonapas – niềm tự hào của nước Pháp? Ông ta đã chết.
Và Thành Cát Tư Hãn – niềm tự hào của người Mông Cổ, ông vua đã thôn tính và cai trị gần hết châu Âu và châu Á ? Ông ta cũng đã chết.
Còn ai nữa ? Còn huyền thoại nổi tiếng thành công trong bất kể những lĩnh vực nào trên thế gian này, bạn hãy cứ kể ra đi.
Và rồi câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi đâu, nó đúng với mọi trường hợp. Họ chết cả rồi, 100% ! Chẳng ai còn sống mãi để tận hưởng cơ đồ mà họ vất vả tạo dựng.
Bạn có thể phản biện rằng, nhiều người vẫn còn đang sống. Không sao, thì chờ thêm một thời gian nữa, ngày họ được dán cáo phó ngoài cửa, câu trả lời của tôi sẽ lại đúng thôi. Và tỉ lệ chết là 100%, tất cả những người thành đạt, thành công, thành danh đều chết.
Điều đó có nghĩa lý gì ? Phải chăng tôi đang nói một điều rỗi hơi mà ai cũng biết "Ừ thì ai trên đời mà chẳng phải chết, trẻ con nó cũng biết mà."
Đúng, điều đó quá hiển nhiên. Các quy luật vũ trụ thì vẫn hiển nhiên như vậy. Nhưng lại có vô số người không nhìn ra được, vì còn đang mải bận rộn với đủ loại toan tính bộn bề, đủ loại công chuyện bận bịu mà xã hội này bày ra. Họ suy tính đủ thứ phép tính cao siêu, đủ thứ nước cờ diệu ảo, lao vào những cuộc đua chen bất tận. Cả cuộc đời họ loay hoay, mệt mỏi, vật lộn đủ kiểu, để rồi nhận về một kết quả giống hệt nhau: Chết !
Xã hội này, người ta luôn kiêng khem, né tránh nhắc đến cái chết, bảo rằng "Nó là thứ xui xẻo, phải tránh xa", rồi từ đó dần không nghĩ đến nó, lảng tránh nó từ trong tư tưởng đến hành động, cố sống như mình sẽ chẳng bao giờ đụng mặt nó.
Nhưng việc đó thì chẳng có tác dụng gì cả. Kiêng khem, né tránh kiểu gì thì cái chết vẫn tìm đến từng người, không để một ai thoát cả. Bạn thấy chứ, không hề có người bất tử trên đời. Cái chết đến, và nhẹ nhàng đem những toan tính, những công trình lao tâm khổ tứ cả đời của ta chôn vào lòng đất, tan biến dần vào quên lãng.
Vì bị lạc lối giữa mê cung các lý thuyết, phần lớn con người ta đời xưa hay đời nay cũng vậy, đã tiêu tốn sức lực, thời gian, tiền của, sinh mệnh của mình đầu tư vào những mục đích tưởng chừng to tát, ấy nhưng khi cái chết đến, chúng liền lộ rõ bản chất thật: vô nghĩa. Đến khi nhận ra mình đã chọn nhầm đường, thì rất tiếc, cũng là lúc phải lìa xa cuộc đời.
Liệu có gì chứng minh cho những điều trên ?
Có chứ ! Tôi sẽ lấy một tấm gương điển hình của thành công thời đại này, một người đã leo lên đến đỉnh của vinh quang: Steve Jobs. Xong thay vì quá tập trung vào cách ông ta làm thế nào để thành công, thì ta hãy nhìn vấn đề từ một góc nhìn khác: kết cục cuối cùng.
Sẽ hợp lý hơn, khôn ngoan hơn khi ta lắng nghe những lời cuối cùng của ông ta khi phải đối diện với cái chết. Phải rồi, dù là ai thì cũng vẫn luôn có cái ngày ấy, ngày mà tử thần gõ cửa. Khi ấy con người ta sẽ thành thật hơn, và có được một cái nhìn bao quát hơn.
Bạn biết Steve Jobs chứ ? Nếu chưa biết thì đó là người đàn ông đã gây dựng nên đế chế công nghệ Apple, đồng thời từng là chủ của hãng phim Pixar huyền thoại, được cả thế giới ca ngợi về tài năng, sự thành đạt, sự giàu có. Và đây là mấy dòng di thư của Steve Jobs, viết trong những ngày cuối cùng trước khi ông chết, khi căn bệnh ung thư buộc ông phải rời bỏ cuộc sống giàu có, vinh quang của mình:
"Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy phía sau của công việc tôi có rất ít niềm vui.
Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình thường hoá với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản, nhưng tôi cảm thấy chúng thật vô nghĩa trước cái chết.
Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn…
Đừng làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi."
Nếu như Jobs chưa phải một minh chứng đủ sức thuyết phục, vậy hãy xem và ngẫm nghĩ về một người này, dù đã qua đời rất lâu nhưng tiếng tăm của ông thì vẫn còn đến tận bây giờ, đủ thấy quy mô to lớn về sự thành công của ông ta hoành tráng như thế nào.
Về chính trị, ông được xem là vua của các vị vua, một đại đế cai trị một lãnh thổ khổng lồ từ châu Âu đến châu Á. Về tài năng, ông được xếp vào 1 trong 10 vị tướng giỏi nhất mọi thời đại, một kỳ tài quân sự ngàn năm hiếm thấy, về tài sản, kho báu vàng bạc của cải của ông đủ đè bẹp mọi tỉ phú mà bạn biết. Về tình trường, ông ấy cưới một loạt những công chúa xinh đẹp, quyến rũ và tài giỏi nhất thời bấy giờ. Đó là ai mà hoành tráng, sung sướng đến vậy ? Đó là Alexander Đại đế.
Alexander Đại đế (356 TCN – 323 TCN) một trong những vị vua nổi tiếng nhất lịch sử. Với bản tính thông minh, với tinh thần quả cảm, và cực kì sáng tạo, ông đã viết nên một bản hùng ca hoành tráng mà các ông vua khác từ cổ chí kim phải ghen tị, sử sách phải tốn không biết bao nhiêu giấy mực để viết về ông.
Đầu tiên ông được vua cha Philippos truyền ngôi, trở thành vua của Macedonia năm 336 TCN, một tiểu quốc trong liên minh xứ Hy Lạp. Cái ngôi vương ấy không đủ để ông thỏa mãn, nên ông đã dẫn quân đi chinh phạt các thành quốc khác cho đến khi dành chiến thắng tuyệt đối, thống nhất Hy Lạp lại thành một quốc gia mà ông là hoàng đế. Với nhiều ông vua, thành tựu được như thế đã là quá đủ, nhưng so với tham vọng của Alexander, nhiêu đó chưa nhằm nhò gì.
Ông củng cố, rèn luyện quân đội mình thành một đội quân “bách chiến bách thắng”, rồi kéo đi càn quét khắp nơi, chiếm được Ai Cập, trở thành một Pharaoh, rồi đánh bại cả Darius Đại Đế, mở rộng bờ cõi đến hết đế chế Ba Tư hùng mạnh. Trước ông, chưa ai bành trướng lãnh thổ lớn đến mức như vậy.
Khắp những nơi vó ngựa của ông chinh phạt, vàng bạc châu báu được gom về kho của ông nhiều đến mức khủng khiếp. Ông cũng không quên thu nạp những cô gái tuyệt đẹp nhất, duyên dáng nhất các xứ xở về làm thê thiếp cho mình. Bàn tay ông đã thâu tóm được tột đỉnh của vinh quang cùng với đủ thứ sung sướng đời người.
Sau tất cả những năm tháng huy hoàng, ông cũng đến lúc đối diện với cái chết. Rất thông minh, ông ta nhận ra cái gì đó không đúng.
Rồi ông suy xét lại cả cuộc đời mình trong nhiều ngày, và ngộ ra một bài học, một bài học quá thấm thía. Tiếc là khi ông hiểu ra bài học này, thì vốn thời gian của ông cũng đã cạn kiệt rồi, không thể áp dụng cho mình được nữa. Ông quyết định, phải truyền lại cho hậu thế, bằng mọi giá phải làm cho nhân loại hiểu được bài học quý báu này.
Trong giây phút cảm nhận được cái chết đang bủa vây lấy mình, Alexander đã cho gọi quần thần lại và tuyên bố di ngôn:
– Trước khi chết, ta có 3 điều muốn các ngươi thực hiện, nhất định không được trái ý. Cụ thể, ba điều đó như sau: Điều thứ nhất: Trong đám tang ta, lệnh cho các ngự y giỏi nhất thế gian khiêng quan tài của ta ra huyệt. Điều thứ hai: Đem hết vàng bạc, châu báu, ngọc ngà mà cả đời ta đã vơ vét được, đang tích trữ trong kho, hãy đem rải ra đất suốt dọc con đường dẫn ra nghĩa địa. Điều thứ ba: Hãy hé mở nắp quan tài, đặt bàn tay của ta thò ra bên ngoài, để tất cả đều nhìn thấy được.
Nghe xong ba điều di ngôn kì quặc ấy, quần thần của Alexander đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng hoàng đế của mình đã không còn tỉnh táo. Alexander lấy sức thở một hơi dài, đoạn nhìn tất cả một lượt và nói:
- Sở dĩ ta yêu cầu các ngươi làm điều đó là muốn nhắn nhủ với con người thế gian 3 điều này:
Thứ nhất, ta có quyền lực mạnh nhất thế gian, sai xử tất cả thần dân, kể cả những thầy thuốc giỏi nhất, muốn thuốc gì cũng có thể có được, nhưng dù cho thế đi nữa, thì ta vẫn chết, điều này không thể thay đổi được. Sai các thần y giỏi nhất khiêng quan tài của ta, là để mọi người hiểu ra điều này.
Thứ hai, ta cả đời chinh phạt, thu gom được rất nhiều báu vật, khối tài sản của ta lớn nhất thế gian, kho báu của ta không ai so được, nhưng khi đối diện với cái chết, chúng vô nghĩa, ta vẫn phải bỏ chúng lại trên mặt đất, chứ không cách nào mang theo được. Sai rải vàng ngọc trên đường, là để cho thế nhân thấy rõ. Ta tài giỏi như thế còn không mang theo được, vậy thì mọi người nghĩ mình có thể mang theo được sao ?
Thứ ba, khi ta đến với cuộc đời này, chỉ có hai bàn tay trắng. Khi ta rời khỏi thế gian, vẫn trắng hai bàn tay. Chẳng thể cầm theo được gì cả, quy luật luôn là thế, ta là đại đế – vua của các vua thì cũng vậy mà thôi. Để bàn tay ta phơi ra khỏi nắp quan tài, là để mọi người có thể thấy điều ấy.
Và rồi ông nhắm mắt.
***
Alexander là đại diện không thể hoàn hảo hơn cho mục tiêu sống “Càng có được nhiều tức là càng hạnh phúc nhiều". Bất luận ở trong nền văn hóa nào, ở xứ sở nào trên khắp thế giới, từ xưa đến nay, đại đa số nhân loại vẫn chọn mục tiêu này làm lẽ sống cho mình, đơn giản vì nó quá thực tế. Thậm chí mục tiêu này còn không cần ai dạy, nó tự cài đặt sẵn trong bản năng của mỗi người rồi, cứ sinh ra là có sẵn. Càng trưởng thành thì nó càng tiến hóa lên phức tạp hơn mà thôi.
Chẳng phải nhiều tiền bạc hơn thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn sao ? Chẳng phải sở hữu nhiều quyền lực, danh tiếng, địa vị, mỹ nhân .v.v… thì ai cũng thấy sung sướng hơn sao ? Chẳng phải cả thế gian từ cổ chí kim con người vẫn không ngừng tìm đủ mọi cách từ ôn hòa đến đẫm máu để theo đuổi mục tiêu này sao ?
Đúng là như thế, hầu hết nhân loại chọn mục tiêu này. Nhưng bạn có thấy không, hầu hết mọi người đều có rất nhiều đau khổ. Rất hiếm người nhìn ra được mối liên hệ này.
Ban đầu người ta chưa có, họ đau khổ, họ cho rằng khi có được rồi, đau khổ sẽ hết. Họ nỗ lực bằng nhiều cách để đạt được, xong đến khi đạt được như mong muốn ban đầu rồi. Một cái khổ khác lại xuất hiện, buộc họ phải nỗ lực nhiều hơn để có nhiều hơn. Vậy là ở bất cứ giai đoạn nào, đau khổ vẫn luôn tồn tại.
Người nghèo có nỗi khổ của nghèo, người giàu có nỗi khổ của giầu, người chưa đạt được có cái khổ của họ, người đạt được rồi thì cuộc sống sẽ mọc ra những cái khổ khác. Sự thật này không hề bị giấu diếm, thậm chí nó được phơi bày một cách công khai, rõ ràng, được viết lại thành những câu chuyện, giống như chuyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng". Người ta cũng đọc đấy, nhưng thường sẽ nghĩ là chuyện của ai khác chứ không phải chính mình.
Nếu là một anh lính, anh ta sẽ nghĩ "Chắc lên làm tướng lĩnh, ta sẽ thấy hạnh phúc". Nếu là một tướng lĩnh, anh ta lại cho rằng "Khi nào lên làm vua, ta mới hạnh phúc". Còn một ông vua, thì lại thấy rằng "Phải thôn tính được những quốc gia xung quanh, ta mới kê cao gối mà tận hưởng hạnh phúc được". Ai nấy nhìn quanh, và thấy mọi người quanh mình cũng đều lao theo con đường này một cách rất nhiệt tình, và càng tin chắc "Phải là một con đường đúng đắn, thì nhiều người mới lao theo như vậy".
Vì cứ chăm chăm tin theo những ý nghĩ được thôi thúc từ lòng tham bất tận ấy, ai ai cũng cực kì bận bịu. Không còn thời gian, tâm sức đâu để nhìn lại.
Còn Alexander, ông đã chiếm xong hầu hết mọi thứ, ông đã đi đến hết con đường này, mới phát hiện ra: chẳng có kho báu hạnh phúc nào chờ ở cuối con đường cả. Rất nhiều thứ đã phát sinh mà ban đầu ông ta không tính ra được khi chiếm được những thứ cả thế gian thèm muốn lại như thế.
Những vương quốc ông xâm lược được thì không ngừng có các cuộc nổi dậy, ông phải mệt mỏi chỉ huy quân đội đàn áp liên tục.
Các cuộc chiến liên miên nhiều năm không dứt mà ông ta phát động khiến cho những chiến hữu từ tướng lĩnh đến binh sĩ đã vào sinh ra tử với ông cảm thấy kiệt sức, chán ngán tột cùng. Họ quay sang oán trách và chống đối ông.
Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi tự tay ông đã đâm chết một trong những người bạn thân nhất của mình, điều đó trở thành nỗi đau đớn day dứt ông cho đến lúc chết.
Các bà vợ xinh đẹp của ông thì không ngừng ghen tuông, bày mưu tính kế hãm hại nhau. Khiến cho gia đình – đáng lí là một nơi êm ấm để trở về lại thành một chiến trường thứ hai mà ông không biết chiến đấu như thế nào, nên thường tìm cách trốn ra ngoài chứ không dám về cung.
Vàng bạc châu báu quá nhiều, ông lại không có thời gian nhòm ngó đến chúng vì còn phải lo xử lý đủ thứ chuyện phát sinh khác, chỉ biết giao cho quan giữ kho quản lý, thế rồi lại phát sinh chuyện thâm hụt, các viên quan đổ lỗi cho nhau, rồi kiện tụng, đấu đá, bỏ tù nhau về vấn đề kiểm toán. Alexander lại phải căng não ra để phân xử việc này.
Quan sát tình hình một cách toàn diện, ông nhận ra, chỉ cần mình chết, thì tất cả những thứ ông gây dựng được sẽ sụp đổ, những người từng kề vai sát cánh sẽ trở mặt, quay sang chém giết nhau để tranh giành đủ thứ, từ ngôi vua đến lãnh thổ, từ châu báu cho đến mỹ nhân… Vậy làm như thế nào để không phải chết đây ? Ồ, không hề tồn tại một cách nào như vậy !
Quái lạ, hễ chiếm thêm được cái gì, y như rằng chính cái đó lại trở thành một vấn nạn mới đè nặng lên ông, khiến ông vất vả, khổ sở hơn, mà khi chưa sở hữu chúng, ông không hề phải chịu những thứ đó. Tột đỉnh vinh quang và bá chủ thế giới lại cũng chính là một gánh nặng ngàn cân đè lên tâm trí ông. Quá mệt mỏi, buộc ông phải suy nghĩ lại.
Chỉ đến khi cuối đời, khi bàn tay ông đã chiếm hữu được vô số thứ mà cả thế gian vẫn luôn thèm khát, xong lại thấy trong tâm mình vẫn đầy những nỗi dày vò, khổ sở. Nghiêm túc nhìn lại một cách thẳng thắn và kĩ lưỡng, ông mới ngậm ngùi phát hiện ra mục tiêu bấy lâu mình theo đuổi, nó đã sai.
Thế giới này vận hành theo những quy luật khác với những gì ông tưởng tượng. Nhiều khi ngồi trên ngai vàng, ông cho rằng mình nắm vận mệnh của chính mình cũng như vô số thần dân trong tay. Nhưng hóa ra vận mệnh của ông nằm gọn trong sự chi phối của các Quy luật vũ trụ, giống như các quân cờ nằm gọn trong tay người chơi cờ, ông chỉ là may mắn được làm quân vua trong khi những người khác làm quân tốt, quân xe mà thôi.
Cái chết giúp ông tỉnh ngộ ra rất nhiều. Song cái chết cũng chỉ là một trong rất nhiều quy luật khác của vũ trụ này mà thôi. Còn rất nhiều những quy luật khác quan trọng hơn, kỳ diệu hơn được vũ trụ giấu kín. Chúng âm thầm và lặng lẽ, chẳng có một tờ báo hay hãng truyền thông nào lăng xê cả, nên ít người chú ý và tìm hiểu, nhưng chúng lại mang sức mạnh khủng khiếp, điều khiển mọi sự việc lớn nhỏ, dựng lên và phá hủy mọi công trình, thành quả trên thế giới này.
Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, hiểu được cách vũ trụ này vận hành, bạn có thể nương theo sức mạnh của các quy luật ấy để đạt được những gì mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Và hơn thế nữa, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của chính mình.
Và nếu bạn đã bắt đầu tò mò muốn tìm hiểu về những quy luật ấy. Thì từng chương trong cuốn sách này sẽ từ từ đào xới, khai quật và làm sáng tỏ từng quy luật quan trọng theo một trình tự tăng dần, từ dễ đến khó.
Không chỉ có thế, "Thấu hiểu luật vũ trụ" sẽ trải ra một tấm bản đồ, để bạn có được một tầm nhìn bao quát tổng thể xuyên suốt không gian và thời gian. Từ đó bạn có thể vạch ra một hướng đi sáng suốt, để không sống uổng phí một kiếp người, không phải tiếc nuối như Steve Jobs, Alexander hay bất cứ một người sống lạc lối nào khác đã phải nuối tiếc vì đã không hiểu rõ sớm hơn.
(Trích chương 1- sách "Thấu hiểu luật Vũ trụ" - Quang Tử)
_________________
Sách "THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ" bìa cứng, dày 448 trang, hiện được phân phối tại Nhà sách Đông Tây Kim Cổ
Zalo: 0348 051248.