THÔNG MINH VÀ TRÍ TUỆ
Hai cảnh giới khác biệt
Thông minh là năng lực của con người, còn trí huệ là cảnh giới của tâm hồn. Người thông minh tâm nặng chuyện được mất; người trí tuệ có thể xem nhẹ, xả bỏ.
Người thông minh không dễ để mình bị thiệt; người có thể chịu thiệt là người trí huệ. Người thông minh biết bản thân làm được gì, còn người trí tuệ biết bản thân không làm được điều gì.
Người thông minh biết nắm bắt cơ hội, tận dụng thời cơ để “ra tay", còn người trí huệ biết khi nào nên buông tay. Bởi thế cầm lên được là thông minh, còn bỏ xuống được là trí tuệ.
Người thông minh biết thể hiện thế mạnh của mình, bộc lộ hết tài năng, còn người trí tuệ khiêm nhường, không bộc lộ tài năng, thậm chí vẻ ngoài biểu hiện ra giống như một người khờ khạo.
Người thông minh muốn thay đổi người để người khác làm theo ý mình, còn người trí tuệ thường thuận theo tự nhiên.
Thông minh có được nhiều tri thức hơn, còn trí tuệ khiến người ta có văn hóa. Người tri thức càng nhiều thì càng thông minh, còn văn hóa càng nhiều thì càng trí huệ.
Thông minh dựa vào tai và mắt, 'tai thính mắt tinh', còn trí tuệ phụ thuộc vào tâm hồn, tức "tuệ do tâm sinh".
Thông minh có thể đem đến tiền tài và quyền lực; trí huệ có thể đem đến niềm vui.
Người thông minh dễ thành công; người trí tuệ sớm viên mãn.
Thông minh là bản tính trời sinh, còn trí tuệ do tu dưỡng mà thành.
Vì thế, nếu cầu tài tiền danh vọng thì chỉ cần thông minh là đủ, còn nếu muốn thoát khỏi phiền muộn thì cần có trí tuệ.