THÔI KỆ…
Thôi kệ giận chi kẻ chê mình
Giận người chỉ nhận kém thông minh
So đo, nhường nhịn.... đâu là đỉnh?
Có giận, giận ta chẳng thắng mình.
Thôi kệ trách chi kẻ khinh nghèo
Ta bà bầu bí một giàn leo
Người - ta, khác họ nhưng đồng loại
Trách chi cái bóng tựa mây bèo.
Thôi kệ buồn chi, miệng thế gian
Hở môi răng lạnh nghiệp đồng mang
Miệng im, thể ấm, lòng thanh thản
Trách giận sao bằng nhận chữ An?
Thôi kệ buồn chi chuyện hơn thua
Cỏ cây, hoa lá, cũng theo mùa
Hạnh phúc tùy duyên từ đức hạnh
Lộc tài đâu phải chuyện bán mua.
Thôi kệ buồn chi chuyện ta người
Dòng đời có lúc héo khi tươi
Ngày nay người hỉ mai ta hỉ
Hãy thắp trong tim sáng nụ cười.
Thôi kệ buồn chi chuyện thói đời
Mất, còn, mỏng mảnh dựa làn hơi
Một kiếp trôi qua như bọt nước
Tiếng thán chưa phân đã nghẹn lời.
Thôi kệ, buồn chi cảnh phù trầm
Đời người vỏn vẹn được bao năm
Không thương,chớ ghét, thanh lòng tránh
Thế thái, nhân tình, khổ tại tâm.
Hưng Trương.