CHÚNG TA ĐÔI KHI PHẢI ĂN NHỮNG CHIẾC GAI KINH NGHIỆM SẮC NHỌN, CAY ĐẮNG ĐỂ THÀNH NGƯỜI
Để có bộ lông đẹp, những con công thỉnh thoảng phải ăn gai. Những chiếc gai cứng, nhọn, sắc như dao cạo được xử lý trong bụng của chúng rồi góp phần tạo thành những chiếc lông vũ với màu sắc và hình dạng đẹp phi thường không thể sánh nổi trong tự nhiên.
Với chúng ta cũng thế. Thông thường, thứ khó tiêu hóa nhất, khó xử lý nhất, khó đưa vào cuộc sống nhất lại là thứ cuối cùng sẽ biến đổi chúng ta theo hướng tích cực. Chúng ta đôi khi phải ăn những chiếc gai kinh nghiệm sắc nhọn, cay đắng để thành người.
Chúng ta thất bại trong các mối quan hệ, và những thất bại đó đã thúc đẩy chúng ta hiểu sâu sắc hơn một mối quan hệ là gì và làm thế nào để nắm được nghệ thuật yêu thương. Chúng ta đau buồn về sự mất mát một người thân yêu và sau đó trân trọng hơn mỗi ngày có được với những người mà chúng ta hằng yêu quý. Chúng ta kinh doanh thất bát và nhìn lại mất mát đó như một bài học kinh doanh rõ ràng là cần thiết. Chúng ta bị phản bội và sau đó mới biết sức mạnh đáng kinh ngạc của sự tha thứ. Bất cứ gì cũng có thể là nền tảng cho một phép màu.
Đôi khi chính sự đau khổ của chúng ta lại là thứ đã âm thầm đưa ta đến với sự thiêng liêng trong chính mình. Sau khi phải nếm trải thứ cay đắng nhất, ta cũng thường được nếm thứ ngọt ngào nhất. Trái tim của chúng ta sau khi tan vỡ có thể hé mở. Ánh sáng hy vọng nhỏ nhoi mà ta đã thoáng thấy le lói giữa đau khổ có thể trở thành ánh sáng rực rỡ đến mức sự vô biên trong sức mạnh của nó dường như chỉ đứng sau độ sâu sắc trong sự dịu dàng của nó. Khi đã bước vào những vùng vô vọng riêng, chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng thực sự. Chúng ta hiểu rõ hơn mình là ai và tại sao mình tồn tại.
Sự đau khổ ấy không thể được biến đổi bằng cách lảng tránh hoặc làm cho tê dại đi. Nó chỉ có thể biến đổi khi chúng ta chấp nhận nó một cách trọn vẹn, phó thác tâm trí mình cho tiến trình kỳ diệu để nhờ đó khai phá bản thân và khai sáng nổi lên từ bóng tối đau khổ.
Những giai đoạn chán nản nhất của cuộc đời lại có thể khơi nguồn sức mạnh tinh thần, khi ta bắt đầu nhìn nhận một cách trung thực về các ảnh hưởng sâu sắc hơn đang dự phần vào những vấn đề cá nhân của mình.
- Lược trích Từ nước mắt đến nụ cười, Marianne Williamson