KỸ NĂNG MỚI

Kỹ năng mới - Nơi chia sẻ những kỹ năng,khóa học miễn phí,tài liệu... giúp bạn phát triển kỹ năng và học free mọi thứ trên đời. Kynangmoi.info - Bạn cần học gì - chúng tôi có free.

Kênh TikTok

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2023

Quà Tặng Cuộc Sống – Tình Yêu Không Bằng Lời Nói PDF Free

  


Quà Tặng Cuộc Sống – Tình Yêu Không Bằng Lời Nói PDF Free


🆓

  DOWNLOAD



Một chàng trai đưa cô bạn thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai ly nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt câu hỏi:

– Đố bạn “tình yêu” là gì?

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:

– Chị cho em một ấm trà, một ly cà phê đen, một ly cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly sâm panh. Mọi thứ được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:

– Tình yêu mang hương vị của ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu, thanh thanh.

– Còn nước thứ ba thì sao? Tình yêu không như ấm trà này, bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu. Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:

– Tình yêu mang hương vị của ly cà phê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần.

– Nhưng tình yêu không như ly cà phê sữa, uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. Anh ta lại uống ly sâm panh.

– Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được. Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh nhìn thấy ly nước trắng trên bàn, anh reo lên:

– Đúng rồi, hãy nhìn ly nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ! Tình yêu là ly nước trắng. Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô nhấc ly nước lên và đặt vào tay chàng trai. Chàng trai hiểu rằng anh đã có câu trả lời đúng…

Tình yêu là vậy, đôi khi chẳng cần phải thể hiện bằng lời nói, mà chỉ là một cái nhìn, một nụ cười, một bông hoa, một bài hát, hay một hành động như của cô gái trên. Nằm trong bộ sách “Quà tặng cuộc sống”, cuốn sách không chỉ gồm những câu chuyện về tình yêu mà còn có những “bí quyết”, những “suy tư về mối cô đơn và sự biệt lập”, về “đôi mắt người cha”, về “một thế giới không hoàn hảo” hay những “điều không bình thường”… Đây thực sự là một món quà vô cùng ý nghĩa mà bạn có thể dùng để “thay lời muốn nói”.

Cuốn sách Tình yêu không bằng lời nói gồm những bài viết về tình yêu thương nhưng không phải thông qua lời nói mà thể hiện bởi những hành động xuất phát từ trái tim.

CÓ BAO GIỜ….

Có bao giờ…

Bạn đến bên bà lão đang lúng túng trước làn xe đông đúc, nắm lấy tay bà và nói: “Bà để cháu dẫn qua đường nhé!”. Bà lão mỉm cười. Khó khăn bon chen giữa cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn.

Có bao giờ… Bạn chia sẻ những mẩu bánh kem – món quà sinh nhật của bạn – với những đứa trẻ lang thang đen đúa ở ven đường. Hôm sau, khi bạn bất chợt đi qua, những đứa trẻ réo gọi tên bạn và vẫy tay chào. Nỗi cô đơn giữa đất khách quê người của đứa con gái ở trọ chốn Đô thành chợt tan biến…

Có bao giờ… Bạn lễ phép chào bác giữ xe, cô lao công ở trường. Thoạt đầu cô lao công và bác giữ xe đều nhìn bạn ngạc nhiên. Nhưng rồi vài ngày nữa, bạn đang buồn rầu vì một điểm số kém, bất chợt cô lao công rồi cả bác giữ xe gọi bạn lại: “Bị điểm kém hả bé? Thôi, đừng buồn nữa…”. Tự nhiên khóe mắt bạn bỗng cay cay. Thật hạnh phúc khi trong cuộc sống có được người quan tâm đến mình! Có bao giờ…

Bạn hỏi thăm sức khỏe một cô gái ăn mặc diêm dúa, làm cái nghề bị xã hội rẻ khinh. Cô gái ấy ngước lên nhìn bạn, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chợt ánh lên niềm vui, đôi môi khô héo bỗng tươi như đóa hoa hồng: “Cảm ơn em! Chị chỉ bị cảm nhẹ thôi…”. Bạn có tin không nhỉ, sự quan tâm thật lòng của mỗi người chúng ta có thể xoa dịu, cứu rỗi được những tâm hồn đang bơ vơ lạc lối?

Có bao giờ.. Bạn quay lại trường xưa. Khoanh tay, thẳng người cúi đầu chào thầy cô giáo cũ như thời còn là đứa học trò tiểu học. Bất chợt, thấy một đứa học trò nhỏ của thầy hay cô chạy đến mếu máo: “Bạn N. lấy thước đánh đầu con…”.

Bạn bật cười, nhớ lại thời xưa cũng từng “quấy rầy” thầy cô bằng những lý do lặt vặt: mẩu bút chì, viên phấn… Nét bé bỏng trẻ thơ với thầy cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy!

Và có bao giờ… Bạn sẽ đọc được những điều này và bảo ngay: “Những cái “bao giờ” này tôi đã từng “có” rồi!”. Lúc đó, có lẽ sẽ mỉm cười và cuộc đời cũng đang mỉm cười với bạn…

HÃY BIẾT QUÝ TRỌNG

Nhìn thấy một người yêu bạn sâu sắc vì bạn mà thay đổi.

Vì yêu bạn, anh ấy không còn tính khí ngoan cố.

Vì yêu bạn, anh ấy luôn cảm kích người khác.

Vì yêu bạn, anh ấy xem niềm vui của bạn cũng như niềm vui của anh ấy.

Yêu một người là không có nguyên do. Anh ấy không hối hận khi cho đi và cho rằng điều đó xứng đáng, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu…

Thực ra bên cạnh chúng ta luôn có những người như vậy, chỉ là chúng ta chưa nhận ra.

Người hiểu bạn nhất chính là người luôn ở cạnh bạn.

Bảo vệ bạn, không để bạn phải chịu bất cứ sự oan uổng nào.

Người thật sự yêu bạn sẽ không nói những lời yêu bạn nhiều như thế nào mà sẽ làm nhiều việc cho bạn vì họ yêu bạn.

Nếu như bên cạnh bạn có người như thế, xin bạn hãy trân trọng….

CÂU CÁ

Cậu bé 11 tuổi và rất thích câu cá. Cậu đi câu cá bất cứ lúc nào có thể và thường ngồi câu ở cái vũng nơi căn lều nhà cậu, nằm trên một đảo nhỏ giữa hồ.

Một lần, cậu theo bố đi câu cá vào buổi chiều tối. Cậu mang theo ít giun làm mồi với hy vọng bắt được vài con cá. Cậu móc mồi rồi bắt đầu tập quăng mồi. Lưỡi câu đập thẳng vào mặt nước và tạo ra những gợn sóng nhiều màu sắc trong ráng chiều. Ngồi khá lâu, bỗng cậu cảm thấy cần câu rung lên, rõ ràng có cái gì đó rất nặng móc vào cần câu. Bố cậu quan sát đứa con khéo léo giật cần câu, nhấc lên một con cá đang vùng vẫy. Đó là con cá to nhất cậu bé từng nhìn thấy. Hai bố con nhìn con cá to bự đang quẫy. Người cha nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ tối. Còn 4 tiếng nữa mới bắt đầu mùa câu. Ông bảo:

– Con trai, con phải thả nó ra đi. Chưa đến mùa câu.

– Kìa bố! – Cậu con trai kêu lên.

– Sẽ có những con cá khác. – Bố cậu bình tĩnh nói.

– Nhưng không to như con này! – Cậu bé tiếc nuối.

Cậu nhìn quanh hồ. Không có ai, cũng chẳng có tàu thuyền tuần tra. Cậu lại ngước nhìn bố. Không ai nhìn thấy họ, tức là sẽ không ai biết họ câu được cá. Và dù có người biết, người đó cũng không thể biết cậu câu được cá lúc mấy giờ. Nhưng cậu bé, qua sự rõ ràng trong giọng nói của bố cậu, biết rằng quyết định của ông sẽ không thay đổi. Cậu chậm chạp gỡ con cá ra và thả nó xuống mặt hồ đen lóng lánh. Con vật quẫy thật mạnh và lao biến đi. Cậu bé biết rằng rồi cậu sẽ chẳng bao giờ bắt được con cá to như thế nữa.

Đó là câu chuyện 34 năm về trước. Bây giờ, cậu bé đã là một kiến trúc sư thành đạt. Cái lều của gia đình anh vẫn ở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ New Hampshire. Và anh cũng đưa con trai, con gái của mình đi câu. Anh đã đoán đúng. Anh không bao giờ bắt được một con cá to và đẹp như hồi nhỏ nữa. Nhưng anh luôn nhìn thấy con cá đó, từ lần này sang lần khác, mỗi khi anh đặt ra một câu hỏi về đạo đức. Vì, như cha anh đã dạy, đạo đức là những vấn đề đơn giản: đúng hay sai. Chỉ có điều: hành động đạo đức – ngay cả khi không có ai quan sát mình – mới là khó mà thôi.

Được tạo bởi Blogger.

🙏 ỦNG HỘ CHÚNG MÌNH -Người nhận Nguyen Huu Cuong Số tài khoản:0541000172196 Ngân hàng:Vietcombank