Nhà tâm lý học người Mỹ Carl Rogers từng nói:
"Chân thành có hai tầng nghĩa. Một là những gì bạn nói và những gì bạn nghĩ phải nhất quán, ấy gọi là không l.ừ.a người. Hai là những gì bạn nghĩ và những gì bạn làm là nhất quán, ấy gọi là không l.ừa mình”.
Thử ví dụ thế này, bạn lấy một bộ quần áo và đưa cho một ông lão 60 tuổi rồi nói chỉ cần mặc vào sẽ trẻ như trai 18, ai sẽ tin? Những lời nói không thật lò.ng của bạn sẽ chỉ l.ừa người, d.ối mình mà thôi. M.ặ.t dày cũng không phải là như vậy, nghe thôi đã biết là ảo, làm thôi đã biết là gi.ả, sau cùng chỉ có thể đem bản thân thu vào cái vỏ bọc tô vẽ này.
Cho nên mới có câu "Ch.ân thành là cách ứng xử tốt nhất trên thế giới" chính là như vậy.
Người ch.ân thành, cứ đi, cứ đi, dần dần sẽ bước được vào tr.ái ti.m người khác, còn người gi.ả d.ối, đi mãi, đi mãi, rồi cũng biến khỏi tầm m.ắt thôi. Cho nên, làm người ấy à, đừng tỏ vẻ, đừng qua loa, đừng ra vẻ là quá trải đời, đó chính là căn bản, mà làm việc, không gi.ả, không gian, không màu mè, đó mới là ch.ân thành.
Phải biết, bất cứ sự gi.ả d.ối, khéo đưa đẩy, tỏ vẻ ta đây đều sẽ không thể qua nổi thử thách của thời gian, chỉ có ch.ân thực, ch.ân thành, ch.ân tình, mới có thể đi cùng năm tháng.
Nguồn: Ai rồi cũng phải đi | Rainie Nguyen dịch
#TonyDzung