TÔI KỂ BÀ NGHE
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm!
Chúng mình thành đôi cả đời chưa chán,
Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày.
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm!
Chúng mình tay nắm, cả làng dị nghị,
Chúng nó nhận lời, liền vào nhà.. nghỉ.
Tôi kể bà nghe...
Chẳng biết chúng mình đã quá lỗi thời,
Hay vì lũ trẻ học đòi tân tiến.
Chúng nó yêu nhau hết mình dâng hiến,
Cho đi mặc sức, chẳng màng người thân.
Tôi kể bà nghe...
Ngày xưa chúng mình hiểu nhau đúng đắn,
Bây giờ lũ trẻ sốt sắng đòi yêu.
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn,
Đưa nhau "đùa giỡn" trong bờ, trong bụi.
Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm!
Bảo nhau say đắm, yêu nhau hết đời,
Chẳng nhiêu đôi tình cùng trời cuối đất.
Lướt qua cuộc đời, chẳng gì để mất,
"Tình yêu" định nghĩa sao thật tầm thường.
Tôi kể bà nghe...
Chúng mình sâu đậm, đẹp tình sắc thơ.
Sáu mươi năm trời, bao giờ là đủ?
Chúng yêu chán, bỏ, r-ượ-u sầu, "trời sao",
Hôm sau tươi tắn, rêu rao tìm tình.
Tôi kể bà nghe...
Ngày xưa chúng mình, bên tình, bên nghĩa,
Bây giờ chúng nó đâu nào ngoảnh lại.
Yêu là mù quáng buông mình trôi mãi,
Giới hạn nào biết, tương lai nào lo.
Tôi kể bà nghe...
Chúng mình lớn tuổi, nhưng tình đâu yếu!
Đôi tim chung nhịp, nguyên lành vị yêu.
Chúng nó trao tim dập vùi, vỡ xước...
Ngây thơ tự hỏi, đau khổ vì đâu?
Tôi kể bà nghe...
Cũng vì lũ trẻ biết đâu trân trọng!
Chúng mình hàn gắn, đồng lòng vì nhau.
Chúng thích tân thời, ham "thay áo mới",
Được gì mà giữ bền vững thời gian...
Tôi kể bà nghe...
Có một câu nói dân gian:
"Dẫu cho chẳng có bạc vàng,
Bên anh chỉ có mình nàng, anh vui!
Người ta sống ở trên đời,
Quý nhân, trọng nghĩa, là người an yên".
Nguồn: Phúc Trần